Thơ hoa quỳ vàng
Hoa quỳ
Trần Mạnh Hảo
Bé chỉ thấy cây đứng
Sao gọi là hoa quỳ ?
Mỏi chân không ngồi xuống
Cây thẳng như người đi.
Cứ vậy rồi hoa nở
Thắm như vàng mười khoe
Cây hoa quỳ nho nhỏ
Bỗng xòe như lọng che.
Mặt hoa như mặt người
Biết quay về ánh sáng
Cứ chọn hướng mặt trời
Ngày ngày hoa chiếu thẳng.
Hoa quỳ, hoa quỳ ơi !
Hoa thích ngắm mặt trời,
Đêm trăng trong vườn bé
Hoa quỳ như nắng tươi.
Chị Quỳnh và hoa Hướng Dương
Thẩm Hạ
Hoa Hướng Dương quanh phòng chị
Có nở vàng từ độ Hạ đi
Hạ yêu hoa giữa độ xuân thì
Như thương chị cô gái pha lê yếu đuối
Hoa Quỳnh chỉ nở vào buổi tối
Giống như chị kín cổng đợi chờ
Bao lâu rồi người dưng không tới
Có lẽ nào chị cứ sống trong mơ ?
Hạ yêu hoa, loài Hướng Dương rực rỡ
Luôn hướng mình về chân lý sáng ngời
Đời thiếu gì người con trai khác,
Đâu phải chỉ mình người ấy, chị ơi !
Còn nhớ mang theo chậu hoa vàng
Trong trái tim trẻ non xa xứ
Ươm hoài đôi mắt chị đa mang.
<< Home